Mọi cảm xúc của ta đều đáng giá (phần 2)
Bài trước mình đã nói về những cảm xúc bên trong mình.
Tất cả những cảm xúc bên trong mình đều giá trị như nhau.
Hôm rồi có một em hỏi mình là “chị ơi, sao em nghe các thầy hay giảng là cảm xúc không phải là mình.” Vậy thì mình nên hiểu điều này như thế nào?
Ý của các thầy muốn dạy ở đây là sự quán sát cảm xúc bên trong mình, là cái biết ở bên trong mình. Ví dụ như mình buồn, vì mình quán sát nên mình biết mình buồn. Mình không làm lơ cái buồn, phủ nhận nó hay đè nén nó. Mình biết có nó, và quan sát nó.
Vậy nếu mình có những cảm xúc không vui vẻ thì sao nhỉ? Ví dụ như giận, như buồn chẳng hạn? Chẳng lẽ mình cứ nổi giận, hay khóc lóc mãi? Làm sao để không gây tổn thương lên người khác, không tạo vòng lặp đau khổ quanh mình từ những cảm xúc này?
Đầu tiên phải là cái biết, là sự quán sát bên trong mình. Mình cần biết cảm xúc nào đang trỗi dậy bên trong mình, nó ra sao, như thế nào. Quan sát nó bằng tất cả sự tôn trọng và tình thương của mình.
Và tiếp theo đó là giữ mình ở trạng thái “án binh bất động” (frozen). Mình hay dùng hình ảnh tự đông cứng bản thân mình lại. Không chỉ đông cứng bản thân mà còn là những tạp niệm. Nhất là trong những biến cố lớn, những cú sốc lớn. Mình giữ mình ở trạng thái án binh bất động đó. Có lần mình ở giữa 1 cuộc cãi nhau rất lớn trong công ty, mà mình là nhân vật chính. Mọi người trong công ty chia thành 2 phe và cãi nhau rất dữ dội. Mình ở giữa, ngồi đó, im lặng, đông cứng hoàn toàn các tạp niệm, phán xét đúng sai. Và sau vài phút, mọi người dừng lại sau khi đã nói hết ý rồi. Mình nhận ra điều này thật tuyệt vời. Và đây cũng là phương pháp mà thầy Thích Nhất Hạnh dạy để xử lý cơn nóng giận của mình.
Nếu bạn có điều kiện, bạn có thể ra ngoài đi dạo một chút, bạn nào biết thiền hành có thể thiền hành. Mỗi bước chân mình lại hít vào rồi thở ra. Hoặc bạn có thể nhổ cỏ, rửa chén, quét nhà, lau nhà, lau bụi, dọn dẹp trong chánh niệm.
Một lần khác, mình cũng ở giữa một cuộc cãi nhau trong gia đình, mình cảm thấy rất buồn, tổn thương và tức giận. Mình đã thử đọc chú đại bi nhưng chỉ có thể khóc mà không đọc nổi nửa bài. Rồi sau đó mình im lặng đi ra vườn, và ngồi xuống nhổ cỏ. Mình cứ vậy mà nhổ cỏ, chăm chú vào từng ngọn cỏ và bàn tay mình, hít mùi cỏ cây, mùi đất đang nồng nàn khắp nơi. Mình không đè nén cơn giận, nỗi buồn, mình không phủ nhận việc tồn tại của những cảm xúc này trong mình. Mình đã nhìn nó trỗi dậy, nhìn nó mạnh mẽ lên, và lúc này mình đang nhìn nó tan đi như làn khói mỏng manh.
Còn bạn, bạn sẽ làm gì với những cảm xúc bên trong bạn?
Hãy chia sẻ với mình nhé.
Thương bạn.
Thảo Nguyên